Thứ Tư, 19 tháng 6, 2013

hiep dam bạn trong phòng học

” Dạ, đúng rồi ạ. Con mời dì với bố ăn khoai ạ…Dì ngồi đây cho ấm ạ!”

Mình ngượng chín cả mặt, chỉ muốn tìm cái lỗ chui xuống đất cho lành.

Ngồi ăn khoai, chuyện trò linh tinh một lúc thì bố Huyền dẫn bà già sang hàng xóm cho bà già xin ít lá gì đó về làm thuốc chữa đường ruột, hình như là lá đuôi khỉ, chả nhớ lắm. Còn lại 2 đứa, Huyền buồn buồn kể cho mình nghe hoàn cảnh gia đình hiện tại. Em ấy nói nhiều, giọng có lúc như sắp khóc, chốt lại là: nhà có thằng em học ngoài HN dính vào lô đề, bóng bánh.

Cách đây vài tháng bị chủ nợ thúc ép, nhà phải vay mượn, cầm cố số đỏ lấy tiền gửi ra, ko thì mất xác. Mẹ nàng lại đang điều trị bệnh, tốn kém mà cũng chưa biết kết quả ra sao. Bản thân nàng thực ra đã tốt nghiệp cao đẳng kinh tế, xin làm hợp đồng mấy nơi nhưng chưa đâu vào đâu. Nói chung nghe mà ái ngại thay cho nhà nàng.

Mình gật gù chả biết nên nói gì. Có lúc nàng rơm rớm nước mắt, giọng đầy xúc động làm mình chỉ muốn dang tay ôm trọn vào lòng ( cơ mà éo dám mới nhục).



Sau khi nghe Huyền kể lể hoàn cảnh gia đình và chén đẫy một bụng khoai ( ngon vãi các bác ạ, thề là trong đời chưa khi nào thấy món ăn vặt nào tuyệt như thế), mình cũng đáp lễ bằng chuyện riêng tư của bản thân cho phải đạo.

Thật ra cũng chả oai iếc chi dù mang tiếng là nhà có tiền cho vay, thậm chí nhiều khi éo dám ngửa mặt nhìn chúng bạn cùng lứa vì tự thấy kém tắm. Tốt nghiệp cấp 3 thi Kiến trúc và Xây dựng, trượt chỏng cẳng, may vớt vát nguyện vọng 2, học tạm cái trường mà khi đọc tên 100 người thì 99 đứa éo biết nó mọc ở đâu ra cái trường ấy.

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét