Em í vênh vênh cái mặt lên một cách đáng ghét. Mình xoa xoa hai bàn tay vào nhau nghĩ mãi éo kiếm ra câu gì hay ho để chém tiếp. Chợt em ấy reo lên nho nhỏ.
” Ôi có lẹ khoai chín rồi anh tề, để em bỏ ra cho nguội nha, hihi không anh ăn rụng răng đó!”
Mình láu táu xung phong nhấc cái nồi đang phả khói phì phì xuống bếp, nóng vãi ra. Xong, em ấy chạy lên nhà xách cái quạt điện xuống, bảo ” Thổi cho nó nhanh nguội, chơ để anh chờ lâu tội nghiệp, hihi”.
Đang ngồi nhìn rổ khoai bốc khói ngi ngút thì ở nhà trên, cuộc chiến giữa bà già mình với bố em ấy đến hồi gay cấn đột xuất, vì loáng thoáng nghe to tiếng hơn. Ôi, ngại vật. Phụ huynh làm ăn kiểu ấy họa bằng giết nhau. Huyền thì thầm:
” Anh ơi, bố em vay tiền nhà anh à?”
Câu hỏi như lát dao cắt vào tim mình.
” Anh cũng nghe phong phanh rứa, nhưng thôi em, chuyện đó của người lớn mình biết vậy là được”
Huyền im lặng, vẻ mặt không vui, hai bàn tay đan vào nhau, thở dài khe khẽ…
Bực với bà già ghê, lúc đi thì dặn mình phải bình tĩnh không manh động, giờ bà lại to tiếng với người ta. Mình rút đt ra soạn cái tin vào máy bà ” Mẹ nói nhỏ thôi, việc đâu có đấy, chi mà nhao ầm lên rứa?” tất nhiên là viết không dấu.
Vài phút sau bà già cầm đt chạy xuống, nói oang oang :
” Hây, hây…mi nhắn chi tau nỏ dịch được….À nhủ xuống ăn khoai chi?” Huyền chêm ngay vào:
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét